Dù lúc ấy tôi bất giác nói ra...
Dù đã biết câu trả lời của em là thế nào,
Chỉ là lúc ấy...
Tôi không hề hối hận vì tôi cảm nhận được một niềm hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực.
Cái mà tôi có thể tặng em chỉ là trái tim này mà thôi...
[URL="http://www.upanh.com/mybanner47dbd03ad4e80cs4/v/9089671.htm"]
[/URL]
Tôi đã muốn như thế...
Lẽ nào, em yêu người đó đến độ tự mình lao vào để vòng xoáy cuộc đời vùi dập sao?
Tôi tự hỏi: " Chẳng lẽ em yêu người đó đến vậy sao? "
Em chỉ biết đến người đó... nên đâu để ý rằng... có một kẻ khác... đang nghĩ thật nhiều về em .
Mong sao... tình yêu ấy của em... như những vì sao sáng trên bầu trời đêm...
Vì sao ư?
Bởi vì tôi yêu em ...
Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ còn chút nữa là tình yêu của em sẽ tan vào dĩ vãng...
Người tôi yêu... người con trai em thích sẽ về một phương trời khác, với một người con gái khác...
Em sẽ khóc thật nhiều...
Như em đã từng khóc thật nhiều...
Khi em trống rỗng nhất, buồn khổ nhất... hãy để tôi đến bên em... và cùng trò chuyện...
Tôi sẽ... đến bên em...
Em đứng rơi lệ... ở nơi xa đó... nơi bàn tay tôi không thể nào vuốt lên mái tóc... và nói lời an ủi...
Rồi ngày tháng trôi qua... mọi vết thương cũng sẽ... phai nhạt theo những gam màu trên tấm bưu thiếp kia...
Cứ mỗi lần cầu ước hạnh phúc cho bản thân là tôi lại dự cảm đó là một ước nguyện khó thành hiện thực... và tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ ngắm nhìn nguyệt dạ trôi đi...
Cầu mong cho em hạnh phúc bên người con trai ấy... mong cho người ấy có thể đưa em thoát khỏi quá khứ và hướng về ngày mai...
Mong sao người con trai ấy... sẽ đưa em thoát khỏi quá khứ